NightMare_Extra


Extra_Ta sẽ cưới ngươi!

~Này…ngươi thật sự không sao chứ?

Jae Joong lo lắng cúi nhìn người đang nằm một đống trên giường, Reita rõ ràng có nói hắn sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì nữa nhưng mà…đã hai tuần rồi, tại sao Yunho vẫn cứ mệt mỏi nằm trên giường mãi như thế.

-Ta mệt! Jae Joong, mau lại đây!_Yunho nằm trên giường, vẫy vẫy tay gọi cậu lại bên cạnh mình. Từ lúc tỉnh lại tới giờ, tâm tính hắn có vẻ hơi khác lạ một chút.

~Chuyện gì?_Jae Joong mon men lại bên cạnh giường, ánh mắt cẩn trọng đặt trên người Yunho. Lần này, cậu lại không thể bị hắn lừa nữa.

-Đừng như vậy, lần này tuyệt đối sẽ không làm gì cả!

Yunho thầm than khổ, nhích người sáng một bên, kéo chăn gọi Jae Joong vào nằm cùng. Lần trước hắn bất quá chỉ là nhịn không được nên mới lừa cậu cùng hắn làm cái kia, ai ngờ người này lại để bụng như vậy.

~Sẽ không làm gì thật chứ?

Jae Joong chui vào trong chăn, chớp mắt nhìn hắn. Cậu không phải không muốn gần Yunho, chỉ có điều, sức mạnh của hắn trong cơ thể cậu vẫn còn chưa dung hòa được, lần trước chẳng may đã làm hắn bị thương, cậu không muốn lại như vậy. Hắn là người bình thường nhưng lại khác biệt hơn những người bình thường đó. vẫn là nên cẩn thận hơn.

-Không làm gì! Tôi chỉ ôm em thôi!

Yunho hài lòng ôm lấy thân người mềm mại của Jae Joong trong tay, cảm giác thật vô cùng hạnh phúc. Dù rằng được làm cái kia cũng vẫn hạnh phúc hơn chút nữa.

-Jae Joong! Tới thế giới của con người, chúng ta cùng nhau sống được không?

Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài của cậu, nhẹ giọng nói.

~Thế giới con người? Ngươi không muốn ở đây sao?_Cậu ngước mắt nhìn hắn, cảm thấy có chút khó hiểu.

-Tôi muốn…chúng ta sẽ là những người bình thường, có một cuộc sống bình yên không lo nghĩ!

Hắn biết rằng suy nghĩ này thật ích kỷ nhưng ở nơi này, hắn sẽ cảm thấy mình là một kẻ vô dụng và bất lực. Ở thế giới ngoài kia, ít nhất hắn vẫn cảm thấy mình có một chút sức mạnh cùng giá trị.

-Nếu như…em không muốn, chúng ta cũng không nhất thiết phải đi._Thấy tâm trạng Jae Joong dường như khác lạ, hắn lo lắng vội vàng chữa lại. Dù sao đó cũng chỉ là sự ích kỷ của riêng hắn, không thể bắt Jae Joong phải làm theo được.

~Lúc nào chúng ta sẽ đi?_Cậu ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười hỏi lại.

-Hả? Em…đồng ý sao?_Yunho ngạc nhiên, cậu đồng ý nhanh như vậy sao?

~Có gì mà không đồng ý, ở đây hay ở thế giới của con người thì có gì khác nhau. Ta không quan tâm mình sẽ ở đâu, ta chỉ cần biết, nơi đó có ngươi hay không mà thôi! Dù có là địa ngục, chỉ cần được ở bên cạnh ngươi, ta cũng sẽ hạnh phúc mà sống ở đó!

Jae Joong vòng tay ôm lấy Yunho, hạnh phúc nằm trong vòng tay ấm áp của hắn. Thật thoải mái!

-Ta…biết!

Yunho mỉm cười, những gì hắn đã phải trả để đánh đổi lấy tình yêu này, giờ nghĩ lại cũng vẫn còn rẻ lắm. Có được trái tim cùng tâm hồn của Jae Joong, hắn chưa bao giờ ao ước được nhiều tới vậy.

~Đợi ta giao lại mọi thứ cho Yoochun, sau đó chúng ta sẽ cùng đi, có được không?

-Không vội! Tôi đã đợi em được lâu như vậy, có thêm mấy ngày có là gì!_Hắn kéo chăn lên, bọc cả hai người lại, vui vẻ trêu đùa người đang nằm trong vòng tay của mình.

~Tay ngươi…mau bỏ ra!!! A…không được sờ!

Trên giường rộng lớn, những tấm màn bằng lụa lay động dữ dội, bên dưới tấm chăn ấm áp, có một cuộc hỗn chiến đang xảy ra. Có tiếng kêu thét, có tiếng cười xảo trá, cũng có cả những tiếng rên rỉ thật mềm nhẹ…Một bức tranh thật phong tình và sống động. Đã rất lẩu rồi, nơi này mới ấm áp như vậy.

-Sống ở ngoài thế giới con người? Jae Joong, cậu suy nghĩ kỹ chưa?

Yoochun khẽ nhíu mày, ý kiến này thật quá đường đột.

-Dù nơi đó rất thú vị nhưng cũng không hề đơn giản đâu!

Hankyung tao nhã cầm tách trà nóng lên nhấm nháp, tinh thần có vẻ rất tốt.

~Ta không để ý nhiều như thế! Chỉ cần có hắn, nơi nào ta cũng ở được!

Jae Joong bình thản phẩy tay, cậu tin tưởng Yunho nhất định sẽ không để cậu phải khổ sở, vì thế có gì đáng lo ngại chứ.

-Vậy được! Bao giờ hai người đi?_Yoochun biết không thể xoay chuyển được nên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận. Chỉ cần Jae Joong vui vẻ là được rồi, tính toán nhiều để làm gì.

~Ta đã triệu tập toàn thể Vankyl của Blood Hell, sau khi trao cho ngươi chức vị Đức Ngài, ta sẽ cùng Yunho đi!

Jae Joong nhướng mắt nhìn Yoochun, chậm rãi nói.

-Này, sao lại thiên vị như vậy? Sao em trao cho cậu ta mà không trao cho tôi?_Hankyung bất mãn bĩu môi ra vẻ vô cùng tổn thương.

~Cũng được! Vậy ngươi làm nhé!_Cậu mặt không đổi sắc, bình thản gật đầu.

-Ấy! Đùa thôi, chỉ đùa thôi! Đừng tin đó là lời nói thật!

Hankyung vội vã xua tay, hắn chưa có điên đến mức trói buộc mình với cái nơi u ám này, hắn còn rất nhiều nơi muốn dẫn Chullie của hắn đi, đâu có điên ở lại làm cái gì Đức Ngài cơ chứ.

~Ngu ngốc!_Jae Joong khinh thường liếc Hankyung, Yoochun ngồi bên cạnh chỉ lắc đầu, nhẹ mỉm cười.

Thật hiếm khi ở nơi này, ba người bọn họ có thể vui vẻ như vậy. Không gian dù vẫn ảm đạm, u ám nhưng tâm trạng của những Vankyl này đã hoàn toàn thay đổi.

-ĐỨC NGÀI TÔN KÍNH!!

CácVankyl lớn nhỏ của Blood Hell tập trung đông đủ tại đại sảnh đường, kẻ nào cũng quỳ rạp dưới đất, một lòng thần phục người đang đứng trên vi trí cao nhất kia.

~Các người nghe cho rõ, bắt đầu từ khoảnh khắc này, Micky sẽ thay ta trở thành Đức Ngày của Blood Hell, cậu ấy sẽ là chủ nhân của các người. Có ai phản đối không?

Jae Joong đứng tại nơi cao nhất, liếc mắt nhìn tất cả, nghiêm giọng tuyên bố.

-Lời nói của Ngài chính là mệnh lệnh! Chúng tôi xin tuân theo!

Một lần nữa, tất cả các Vankyl lại đồng thanh hô lớn, vẫn duy trì tư thế cúi đầu.

~Được! Micky lại đây, chúng ta làm nghi lễ chuyển giao!

Yoochun bước tới, đứng ngang hàng với Jae Joong, hai người đối mặt với nhau, nghi thức chuyển giao bắt đầu.

~Từ bây giờ, “tròng mắt nguyền rủa” sẽ thuộc về ngươi, Micky! Đức Ngài của Blood Hell!

Jae Joong từ từ ngước nhìn lên cao, đôi mắt biến đổi bao phủ một màu đen tuyền, giọng nói cũng trầm đục khác lạ. Yoochun giơ cao cánh tay lên, nằm lấy cánh tay của cậu, khẽ nhắm lại đối mắt của mình. Những luồng  khí hắc sắc chuyển động xung quanh hai người, ban đầu là phần lớn ở phía Jae Joong, dần dần đều đã chuyển sang phía Yoochun. Thân thể của anh khẽ run lên, nơi hai bàn tay siết lấy dường như có một luồng điện chạy qua, xộc thẳng lên não, một cơn đau chớp nhoáng vụt qua, “bốp” một tiếng, hai bàn tay tách ra khỏi nhau, Yoochun lảo đảo lùi về phía sau, chậm rãi mở ra hai mắt.

Jae Joong mỉm cười nhìn Yoochun, hai tròng mắt của anh đã phủ một màu đen tuyền hắc sắc u ám và chết chóc, nghi lễ đã kết thúc, từ này Đức Ngài của Blood Hell sẽ là Micky_Red Scorpion. Yoochun từ từ đứng thẳng người, hướng ánh mắt âm u như thể một hố đen xoáy hút mọi linh hồn khi nhìn vào nó tới phía những Vankyl đang quỳ rạp bên dưới, đôi mắt lóe qua những vệt ánh sáng đỏ, thể hiện sự dung hòa vào trong cơ thể chủ nhân.

-MICKY!!! ĐỨC NGÀI TÔN KÍNH!!!

Toàn bộ các Vankyl một lần nữa cúi rạp người nhưng lần này là quỳ trước Yoochun. Jae Joong mỉm cười đứng một bên, bất chợt liếc mặt sang nhìn thấy Hankyung đang thảnh thơi dựa lưng vào cột đá bên cạnh, cậu nháy mắt , ra hiệu cho hắn mau hành lễ. Hankyung bĩu bĩu môi, bất mãn đứng thẳng người và cúi xuống, đây là nể mặt Jae Joong nha, chứ so về sức mạnh, hắn và Yoochun là ngang ngửa đó.

~Mọi chuyện ở nơi này, giao hết cho người, Yoochun!_Cậu bước tới trước mặt anh, mỉm cười ôm lấy. Sau tất cả những gì đã trải qua, Yoochun vẫn luôn là người thấu hiểu và phục tùng cậu một cách tuyệt đối nhất. Chỉ cần là mệnh lệnh của cậu, anh nhất định sẽ làm theo mà không một lời phản bác. Anh vẫn sẽ mãi mãi là người cậu yêu thương và quý trọng nhất trong thế giới này.

-Nơi này…luôn luôn chào đón cậu, hãy nhớ, bất kì là chuyện gì xảy ra, tôi nhất định sẽ giúp cậu!

Yoochun lưu luyến siết chặt lấy vòng tay mình. Sau từng ấy năm chăm sóc con người này, anh lưu luyến để cậu ra đi. Dù giớ đây, trái tim và tâm hồn anh không hoàn toàn chỉ hướng tới Jae Joong như ngày trước nhưng cậu là một người quan trọng nhất trong trái tim anh thì sẽ không bao giờ thay đổi. Mãi mãi sẽ là như vậy, chỉ cần là chuyện của Jae Joong anh nhất định tận lực giúp đỡ.

~Thôi nào! Sướt mướt gì chứ, hai người vẫn có thể thường xuyên gặp nhau mà, gì cứ như không bao giờ tái ngộ như thế!_Hankyung bất mãn đứng một bên, hai kẻ này cũng thật là…

~Kyung! Còn ngươi nữa, chuyện với Heechul ngươi tính như thế nào? Còn cả Yoochun nữa, Junsu cũng là con người. Bọn họ không thể bất tử như chúng ta.

Cậu buông Yoochun, nghiêm túc nhìn hai người. Vankyl yêu Guardian là thong lệ chưa phải chưa từng có ở nơi này nhưng Guardian là con người, sự sống của họ mỏng manh và yếu ớt hơn Vankyl, muốn giữ lại bên mình…trừ phi…

-Chúng ta…sẽ chọn cho mình Bảo vật!_Yoochun mỉm cười đáp lại, Hankyung cũng khẽ gật đầu.

~Cũng được! Nhưng hãy nhớ, Bảo vật chết, các ngươi cũng sẽ chết, đây là một con dao hai lưỡi. Các ngươi kéo dài sự sống của họ tới vĩnh hằng nhưng cũng làm tăng những mối nguy hiểm đối với họ, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ!

Cậu chỉ nhẹ nhàng nhìn hai người, dù muốn hay không sự thật này hai người họ cũng phải nhận thức rõ ràng. Vankyl chọn Bảo Vật là chuyện cực kỳ quan trọng, vì cội nguồn sức mạnh của Vankyl sẽ chuyển sang Bảo Vật, sự bất tử được chia đôi, dĩ nhiên không thể trọn vẹn nữa. Nếu không chắc chắn có thể bảo vệ Bảo Vật một cách tuyệt đối thì tốt nhất không nên mạo hiểm. Vì có thể không kéo dài được sự sống mà có thể còn rút ngắn nó lại không chừng.

-Đã biết! Chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ bọn họ!

Hankyung hắng giọng, trịnh trọng tuyên bố. Cậu và Yoochun cùng nhau bật cười, thật hiếm khi nhận được một lời đảm bảo tuyệt đối từ kẻ này.

….

-Ngươi cũng đi cùng?

Changmin trợn mắt nhìn bộ dáng người trước mặt, đây là…

~Không được sao?_Jae Joong liếc nhìn nó, tự tin chỉnh lại cổ áo. Cũng không phải lần đầu tiên mặc đồ bình thường của con người, nhìn lạ lắm sao?

-Không sao! Dù sao Yunho hyung cũng sẽ nuôi được ngươi, ta chỉ ngạc nhiên chút thôi!_Nó nhún nhún vai, coi bộ dáng của cậu khi khoác trên mình bộ quần áo đơn giản, sơ mi cùng quần jean khiến nó có chút kinh ngạc, người này thoạt nhìn rất hiền hòa thu hút không hề giống với phong thái mấy ngày trước khi khoác những tấm áo chùng dày cộm kia. Nói sao nhỉ? Bá khí ngùn nhụt, cực kì lãnh khốc và tàn nhẫn! Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.

-Jae Joong! Còn thứ này nữa!_Yunho cầm hành lý bước ra, trên tay là hai túi xách tương đối, dù đã nói là anh sẽ chuẩn bị dầy đủ mọi thứ cho cậu nhưng Yoochun nói tốt hơn cứ mang một số thứ đi, bên ngoài kia chưa chắc đã tìm thấy được.

~Gì vậy?_Cậu quay lại nhìn hắn, Yunho buông bỏ hai chiếc túi xuống, rút từ trong túi áo ra một dải lụa đen, bước tới phía sau Jae Joong, muốn cột lại mái tóc mềm mại như những sợi chỉ bạc của cậu.Tóc thật dài!

-Đàn ông con trai mà để tóc dài, không thấy vướng sao?_Changmin bất mãn bĩu môi, Kibum ở bên cạnh ngại ngùng kéo nó.

~Không có, dù có cắt thì ba ngày sau nó cũng sẽ dài lại như ban đầu mà thôi! Ngươi không biết rằng Vankyl bảo toàn hình dáng trưởng thành sao?_Cậu cũng không chịu thua kém mà bĩu môi trả lại, tưởng mỗi mình nó làm được sao.

-Như ma cà rồng!_Changmin nhếch miệng, mấy kẻ này quả nhiên thật kì quái.

~Là vampire giống Vankyl chúng ta! Đừng có đánh đồng bọn ta với những cái xác sống đó!

Yunho đã buộc xong tóc cho cậu, Jae Joong vui vẻ ôm lấy cổ hắn, vênh mặt nhìn về phía Changmin, ra vẻ thách thức.

-Cùng một lũ khác người!

Nó liếc thấy ánh mắt cảnh cáo của Yunho, không cam tâm mà lẩm bẩm một mình.

-Chuẩn bị xong hết rồi chứ?

Yoochun cùng Junsu, Hankyung và Heechul bước tới. Hôm nay sẽ chính là ngày chia tay của bọn họ. Kẻ ở người đi, bắt đầu hòa nhập với một cuộc sống mới.

-Xong hết rồi!_Yunho nhẹ gật đầu, ánh mắt không dời khỏi bảo bối quấn bên người. Hắn tự hỏi vì sao ngày trước không phát hiện ra Jae Joong cũng có thể biết làm nũng như vậy nhỉ?

-Ra tới bên ngoài, hãy liên lạc lại với chúng ta, Yunho, có chuyện gì cần giúp đỡ, lập tức hãy nói với chúng ta!_Yoochun đưa cho hắn một bình nước nhỏ, đây chính là Quaien, thứ dùng để liên lạc trong thế giới Vankyl. Vankyl bọn họ không biết dùng điện thoại di động mà nơi này cũng đâu có cột sóng, có chút bất tiện nhưng…dần làm quen cũng không sao.

-Hiểu rồi!_Yunho tiếp nhận và gật đầu. Trong lòng lại dấy lên một cơn sóng nội tâm nhỏ.

~Hai người cũng hãy cố gắng hòa nhập với nơi này, tuyệt đối đừng rời xa bọn họ!

Jae Joong ngước nhìn Junsu và Heechul, nghiêm giọng nhắc nhở. Vì sinh mạng của bọn họ bây giờ không chỉ thuộc về riêng hai người họ nữa.

-Chúng tôi hiểu!

Junsu và Heechul nhẹ gật đầu và mỉm cười.

-Được rồi! Chúng tôi đi đây, rảnh hãy tới thăm chúng tôi!

Yunho cúi xuống xách hành lý, mỉm cười thân thiện chào những người ở lại.

-Các người cũng vậy! Tam biệt!

Sáu người chào tạm biệt và quay người bước đi, Yoochun, Hankyung, Junsu và Heechul lưu luyến đứng nhìn theo. Hi vọng một cuộc sống mới sẽ thật tốt đẹp cho tất cả mọi người.

Khi bước tới bìa rừng, ranh giới giữa Blood Hell và thế giới con người, Jae Joong chợt dừng bước, ánh mắt chuyển tới những đám sương mù đang vây lấy mình.

-Đây là…_Yunho khẽ nhíu mày nhìn đám sương mù xám xịt đang tỏa ra xung quanh.

~Ngươi cũng tới tiễn chúng ta sao?

Jae Joong mỉm cười, ngước mắt nhìn lên một cành cây, nơi đó vốn dĩ chỉ có một con quạ màu xám.

-Đó là một phần!_Sương mù bao lấy con quạ xám, tiếng nói vang vọng lại có phần mơ hồ phát ra từ đằng sau đám sương dày đặc. Dần dần màn sương tản đi, trên cành cây, Reita đang ngồi vắt vẻo một cách nghịch ngợm. Mái tóc dài máu xám buông thả sau lưng, phiêu dật mờ ảo như những đám sương mù xung quanh y, Reita mỉm cười, hướng ánh mắt ảm đạm nhìn Jae Joong rồi lại nhìn tới Yunho.

-Jae Joong! Nhớ kỹ những điều ta đã nói, thời gian sẽ không ngừng trôi, thời điểm đó…rất nhanh sẽ tới!

~Ta biết!_ Ánh mắt của cậu chợt chùng xuống, một tia thương tâm nhanh chóng lướt qua, tựa như có như không.

-Đi vui vẻ!_Y vẫy tay, những cuộn sương mù dần bao lấy cơ thể, hòa tan theo những cơn gió.

-Jae Joong!_Cảm thấy tâm trạng của cậu có điểm khác lạ, Yunho xoay người, cúi nhìn vào mắt cậu.

~Không có gì!_Jae Joong mỉm cười, tự nhiên đáng yêu như trẻ con mà dụi vào ngực hắn. Yunho có chút ngạc nhiên, những cũng chỉ khẽ lắc đầu, mỉm cười thật dịu dàng.

-Đi thôi!

Sau khi ra tới thế giới bên ngoài, Jae Joong mới được học những kiến thức về xã hội cậu đang sống. Đầu tiên là phải biết tới tiền, ở nơi này tiền rất quan trọng, mà Yunho của cậu dường như lại có rất nhiều, điều đó được thể hiện ở căn nhà to đùng cùng những vật dụng xa xỉ bên trong, vì vậy không cần lo lắng tới nó. Thứ hai là những sinh hoạt bình thường, những nơi mà con người vẫn hay lui tới, còn phải học cách sử dụng những món đồ của thế giới này nữa, không chỉ vậy còn phải sửa lại cách xưng hô. Đây chính là điểm khó nhất.

~Anh…tại sao ta phải gọi ngươi như vậy?

Jae Joong khó hiểu nhìn người ngồi trước mặt.

-Ở nơi này, em không thể cứ “ta” và “ngươi” mãi được, đây là cách xưng hô thông dụng nhất.

Yunho kiên nhẫn ngồi giải thích.

~Vậy ngươi gọi ta là gì?

-Dĩ nhiên là…em!_Hắn mỉm cười thật tự nhiên.

Jae Joong nhíu mày, có gì đó không đúng. Tại sao hắn bắt cậu gọi hắn là “ anh” mà hắn lại gọi cậu là “em”, hắn rõ ràng chỉ là một tên nhóc con, tuổi đời còn chưa tới ba  chữ số.

~Không đúng! Không gọi!_Cậu lắc lắc cái đầu, tỏ ý không hài lòng.

-Hừm! Jae Joong! Lúc đó em đã nói gì?_Hắn mặt không biến sắc, bình thản nhìn cậu.

~Lúc đó? Lúc nào?_Cậu chớp mắt nhìn hắn.

-Khi giao chiến với CASSIE! Em đã nói gì?_Mỉm cười thật gian xảo.

Chậc!

Xong rồi…nói ra điểm mấu chốt rồi!

Jae Joong nghĩ nghĩ một chút rồi mở miệng:

~Cái đó…ta vốn chỉ là…!

-Là sao?_Truy tận cùng.

-Ta…chỉ là bắt chước ngươi mà thôi!_Cậu là Vankyl, làm sao biết cái gì yêu với không yêu. Khi đó là bắt chước theo cách hắn đã thổ lộ với cậu từ trước mà thôi. Hắn nói với cậu “anh yêu em” dĩ nhiên cậu sẽ phải nói “em yêu anh” không phải sao?

-Nhắc lại xem nào!_Yunho đắc chí mỉm cười thỏa mãn.

~Cái kia…cái kia…_Tự dưng sao cảm thấy thật kì quái, nói không có được, Jae Joong chật vật mím môi.

~Ta…ta sẽ gọi ngươi như vậy, được rồi chứ?_Cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

-Là em nói đấy nhé! Mỗi lần nói sai sẽ phải chịu phạt!_Yunho nhếch miệng cười.

~Biết rồi!_Cậu bĩu bĩu môi, rõ ràng là không phục chút nào.

-Ngoan! Giờ chúng ta đi chơi nhé!_Hắn đứng dậy kéo Jae Joong ra cửa. Cậu ngơ ngác chạy theo hắn.

~Đi chơi? Chỗ nào?

-Công viên giải trí!

….

Thế giới con người quả nhiên rất thú vị, rất sinh động và náo nhiệt, khác hoàn toàn với nơi u ám nhuốm một mảnh chết chóc như Blood Hell. Ví dụ như công viên giải trí này…thật vui vẻ!

Jae Joong thích tới mức chạy loạn khắp nơi, tròn mắt nhìn những thứ xung quanh, mấy cái này cậu chưa từng thấy qua nha.

-Yunho! Yunho! Ta muốn cái đó! À…em …muốn cái đó!_Jae Joong bụm miệng, phát hiện ánh mắt cảnh cáo của hắn đã phóng tới mình. Thật là…

-Lần này bỏ qua! Em muốn cái nào?

Yunho cố nhịn cười, giữ vững hình tượng điềm tĩnh ngày thường. Jae Joong của hắn thật đáng yêu không chịu nổi nhưng tuyệt đối không thể nói như vậy trước mặt cậu, hắn lại không muốn bị cấm túc.

~Cái đó…con to to đó!

Jae Joong ôm cánh tay hắn, chỉ chỉ con gấu bông to đùng treo ở cửa hàng. Cậu nghiêng ngó nhìn những người xung quanh, hình như phải bắn trúng cái bảng kia mới có thể lấy được đồ.

-Gấu Pooh? Không phải em đã có rất nhiều rối sao?_Hắn bất đắc dĩ nhìn bảo bối của mình, ở nhà có nguyên một căn phòng dùng để cất thú bông. Nào là Hello Kitty, nào là Teddy, gấu Pooh cũng có tới mấy con, giờ vẫn còn muốn sao?

~Nhưng con này có mũ trên đầu! Em muốn có!_Sau khi ở cùng hắn, Jae Joong vô tình đã học được cách làm nũng và mè nheo, mọi thói hư đều là do hắn dưỡng mà thành.

Dĩ nhiên, giờ hắn phải chịu trách nhiệm a~

-Được! Lấy cho em!

Hắn nhẹ lắc đầu, cùng cậu bước tới cửa hàng kia, tranh đoạt con gấu bụng bự. Thật là…

Con gấu đó là phần thưởng lớn nhất, phải bắn súng trúng hồng tâm mới lấy được. Rất nhiều người đã bỏ cuộc nhưng với Yunho, chỉ cần là thứ bảo bối của hắn muốn thì dù có là ông trời hắn cũng nhất định tìm cách lấy xuống cho cậu chơi.

Nhưng…cũng làm gì có cái gọi là “ông trời”, không cần quá lo lắng!

Bụp!

~A! Trúng rồi, là của…của tôi!_Jae Joong vui vẻ nhận lấy gấu bông từ người bán hàng, không quên làm nhiệm vụ, đó là hôn nhẹ lên má hắn một cái. Yunho nói đó là cách cảm ơn của thế giới con người nhưng lại chỉ có thể đối với hắn làm vậy, tuyệt đối không được làm với người khác. Cậu không hiểu lắm nên ngoan ngoãn làm theo.

-Em thật là…_Hắn bất đắc dĩ nhìn gương mặt sung sướng của cậu, sao khi ôm hắn cậu không vui như vậy? Mấy con thú này thì có gì hay chứ?

Hai người tiếp tục đi chơi, Jae Joong kéo Yunho chơi hết trò này tới trò kia, dù hắn đối với con người bình thường thể lực vào hàng khá bền bì và dẻo dai nhưng…so với Vankyl thì…

-Chạy chậm mộ chút, Jae Joong!_Hắn thở dốc, lắc đầu chạy theo kẻ kia. Lần sau không đi công viên nữa.

Jae Joong vui vẻ vừa cầm kem ăn vừa ôm gấu dạo chơi, cậu thầm tự nhủ, hóa ra vẫn còn rất nhiều món ăn cùng trò chơi thú vị mà mình chưa bao giờ thử, thật quá lãng phí một mảnh cuộc đời nhàm chán đã trôi qua.

~Yunho! Mau tới đây!

Đang đi chợt Jae Joong khựng lại, vẫy tay gọi hắn tới gần, ánh mắt nhìn tới đám đông ở bãi cỏ đối diện.

-Sao vậy?

~Họ đang làm gì thế?_Cậu chỉ chỉ những người trước mặt.

-Oh! Họ đang làm đám cưới!_Hắn mỉm cười giải thích.

~Đám cưới?_Cậu tròn mắt nhìn khung cảnh náo nhiệt và rực rỡ trước mặt. Những cột bóng nhiều sắc màu, những bụi hoa nở rộ rực rỡ và đặc biệt nhất là hai cái người đang ôm nhau kia, nột người mặc vest đen, một người mặc váy trắng, rạng rỡ đứng cùng nhau. Họ dường như thật sự rất hạnh phúc!

-Khi người ta yêu nhau, muốn cùng nhau gắn kết trọn đời, thì sẽ làm đám cưới, đó chính là nghi thức chứng giám cho tình yêu chân thành của hai người._Yunho nhẹ ôm lấy Jae Joong, vui vẻ giải thích.

Jae Joong chớp mắt nhìn, bất động đứng tại chỗ. Yunho cảm thấy có gì đó kì lạ, cúi người xuống nhìn thử, chợt thấy cậu nở một nụ cười rực rỡ tựa ánh nắng bình mình, vô cùng xinh đẹp và cuốn hút.

~Ta muốn cưới ngươi!_Cậu quay lại nhìn hắn, vui vẻ nói lớn.

-Hả?_Hắn giật mình, còn chưa hiểu ra vấn đề.

~À không…phải là, em muốn cưới anh! Chúng ta cũng làm đám cưới!_Cậu rất vui vẻ và hưng phấn đề nghị.

-Chuyện đó…

~Không được sao?

-Không! Dĩ nhiên là được rồi!_Hắn không tin nổi mà nhoẻn miệng cười, Jae Joong là đang cầu hôn hắn ư? Được rồi, trên hình thức chính là như vậy.

~Đi! Chúng ta trở về rồi làm đám cưới! Nhưng em không muốn treo Chúa gì gì đó lên đâu nhé. Gọi Yoochun tới chứng giám là được rồi. Mau nào, về nhanh một chút!

Jae Joong cực kì hứng phấn mà kéo Yunho chạy đi. Hắn thì còn chưa hạ tâm hồn xuống đất, vẫn lâng lâng bay bổng trên mây, Jae Joong là muốn làm vợ hắn nha.

….

Hai tuần sau:

Trong hoa viên rộng lớn của biệt thự nhà họ Jung, một đám cưới thật sự đã diễn ra. Mọi người tất bất trang hoàng khắp nơi, những chùm bóng bay nhiều màu sắc, những bụi hoa nở rộ rực rỡ, trên thảm cỏ xanh mướt, những dãy bàn dài được xếp thẳng tắp, những dụng cụ bằng bạc sáng bóng được đặt ngay ngắn. Các vị khách cũng đã tới đông đủ, mỗi người một tâm trạng, nhưng hầu hết đều rất là hứng phấn và thích thú.

-Đám cưới? Đó là nghi lễ gì?

Yoochun ghé bên tai Junsu hỏi nhỏ, lần này đích thân Jae Joong gọi tới, không thể để sai sót xảy ra nhưng anh chưa từng tham gia cái nghi lễ gọi là đám cưới kia bao giờ cả.

-Không có gì! Lát nữa anh phải nói những lời này, nhớ kỹ nhé!_Junsu mỉm cười, thì thầm vài câu vào tai anh. Yoochun lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng lại khẽ nhíu mày, rất nghiêm túc.

-Bánh gì to như vậy? Còn cả mấy thứ lằng nhằng này nữa, trông mắc cười quá!

Hankyung thích thú nghiêng ngó khắp nơi, đâm cái nọ, chọc cái kia một cái. Heechul kiên nhẫn bám theo, đề phòng hắn ta phá hỏng mọi thứ.

-Đó là bánh cưới, còn đây là hoa cưới. Đừng chạm vào, đó là tháp ly, Hannie!!!

Heechul chật vật giữ cái kẻ tò mò kia lại, khổ sở kéo hắn tránh khỏi những đồ vật dễ vỡ.

Ở một góc khác:

-Này, cậu thử cười một phát tôi xem nào??_Kazuya chớp mắt nhìn người thanh niên lạnh lùng đứng im hệt như một pho tượng, cậu ta đang xuất thần làm cái gì a?

-Tại sao?_Minho băng lãnh đáp lại, khuôn mặt cứng ngắc không hề thay đổi.

-Anh ấy luôn như vậy!_Taemin đứng bên cạnh mỉm cười đỡ lời, cậu hôm nay rất vui vì được tham dự đám cưới của ngài Hero, dù chẳng biết đây là cái nghi thức gì nhưng có vẻ rất náo nhiệt.

-Không thèm chơi với pho tượng nhà cậu, em bé dễ thương lại đây sama ôm một cái!

Kazuya lườm Minho một cái rồi buông ly rượu trên tay xuống, nhào tới ôm lấy Taemin mà cọ tới cọ lui. Thật mềm, thật trắng…thích ghê!

Taemin ngơ ngác không hiểu, nên ngoan ngoãn để cho Kazuya lăn tới lăn lui. Cả hai kẻ ngốc nghếch không để ý thấy xung quanh mình, không khí dường như đã lạnh tới bất thường. Đầu tiên là pho tượng kia, Minho nhíu nhíu chân mày, khó chịu kéo Taemin lại bên mình, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Kazuya, sau đó Jin cũng không chịu nổi mà ôm lại vợ của mình, vẻ mặt cực kì không tôt.

-Hai người làm gì chia cách chúng tôi chứ?_Kazuya bất mãn muốn giãy ra. Jin bất đắc dĩ lôi cậu đi, nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng đáp lại.

-Anh thấy đằng kia có đồ ăn rất ngon, em nên ăn nhiều một chút nếu không…_Jin liếc mặt quay lại, Kazuya chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh. -…tối sẽ không có sức đâu nha.

Chết rồi!

Thảm họa tới rôi!

Kazuya không cam tâm mếu mếu, ngoan ngoãn để Jin lôi đi.

-Hyung ấy dễ thương quá!_Taemin mỉm cười, không hề bị cục băng đằng sau ảnh hưởng.

Minho trầm mặc nhìn Taemin hớn hở trong vòng tay mình, đảo mắt qua một cái, nhìn thấy chùm bóng bay ở đằng trước, bất chợt một ý nghĩ lóe lên.

-Cho em!_Minho đưa chùm bóng cho Taemin, khuôn mặt vẫn cứng ngắc không cảm xúc.

-Oa!!! Đẹp quá!

Taemin vui vẻ ôm lấy chùm bóng, vui vẻ lắc qua lắc lại. Minho đứng đằng sau, hiếm hoi nở một nụ cười.

-Chết! Chùm bóng ở đây đâu rồi?

Quản gia sửng sốt nhìn cái cột trống không, rõ ràng ban nãy đã treo bóng lên rồi mà.

-Này, mau tìm một chùm bóng nữa treo lại đây! Mau mau lên!!

Ông vuốt vuốt mồ hôi, khách mời của cậu chủ sao toàn người kì quái.

Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng cũng tới giờ khắc mong đợi nhất. Yoochun trịnh trọng bước lên bục cao nhất, đằng sau anh có một tấm rèm phủ, hình như là che một cái gì đó, mà thôi kệ nó, anh cũng chẳng quan tâm. (nhưng nó lại rất liên quan >_<)

Sau những hồi chuông kéo dài là tiếng tù và âm vang, cái này là một hình thức chào đón ở Blood Hell, Hankyung tâm đắc vỗ tay, Heechul ngượng ngùng ngồi bên cạnh khẽ lắc đầu, kẻ này thực sự không phải quái dị bình thường.

OA!!!!!BỐP!!!BỐP!!!

-Mau vỗ tay, mau vỗ tay đi!_Taemin hơn hở huých Minho ngồi bên cạnh, nhắc nhở anh ta mau theo kịp trào lưu.

Sau cổng hoa, Jae Joong khoác tay Yunho cùng nhau bước tới, cậu vui vẻ ngắm nhìn xung quanh, hài lòng với sự trang hoàng của nơi này. Yunho bất đắc dĩ kéo tay cậu đi, thật không ngờ Jae Joong lại hưng phấn như vậy.

Sau mấy ngày lựa chọn kỹ càng, Jae Joong quyết định sẽ mặc vest đen và buộc Yunho mặc vest trắng, theo như lời Hankyung nói thì người có bản lĩnh phải chủ động cầu hôn trước và màu đen thể hiên sự mạnh mẽ. Hôm trước cậu cũng đã xem không ít đám cưới mà Yunho dùng cái…cái gì nhỉ, à máy tính, mở cho xem. Người chủ động đều mặc vest màu đen, vì thế cậu cũng phải mặc vest đen, cậu mạnh hơn Yunho mà.

Yunho nhìn vẻ mặt người bên cạnh, rồi lại nhìn bộ quần áo của mình, thật bó tay với kẻ kia, hắn có lẽ cần xem lại cách dạy vợ của mình mất thôi, sắp chiều cậu thành hư rồi.( đã hư rồi anh Ho ạ =.=!)

Hai người sóng bước bên nhau, đi trên thảm đỏ, giữa những tràng pháo tay cùng những lời chúc mừng hạnh phúc của mọi người. Cho tới khi đứng trước mặt Yoochun, người chứng giám ngày hôm nay.

~Khoan! Tại sao không bỏ tấm rèm kia xuống?_Jae Joong nhíu mày, ngoắc ngoắc ông quản gia.

~Mau hạ xuống!

-Vâng!

Ông giản gia già lật đật chạy đi tháo gỡ tầm rèm, lòng thầm nhủ, đám cưới này mau chóng kết thúc đi a~

ROẠT!!!

Tám màn lớn được hạ xuống, những tiếng vỗ tay, những tiếng cười nói chợt tắt lịm. Yoochun thấy có gì đó khác lạ, liền chầm chậm quay đầu nhìn và rồi anh cũng nuốt nước bọt mà thầm cảm than. Cái này là…

-Em làm gì Changmin vậy?_Yunho kinh ngạc nhìn bảo bối của mình, làm tới nước này thì anh cũng thật sự bó tay rồi.

~Tại cậu ta thua cờ chứ!_Jae Joong vui vẻ cười tít mắt, sẵn sàng trong tư thế để làm lễ cưới.

Đừng sau tấm rèm, Changmin đáng thương bị cột trên một cọc gỗ xếp hình chữ thập, hai tay dang hai bên, miệng bị dán băng dính không thể nói được lời nào nhưng điều tệ hại nhất là…trên người nó hiện tại chỉ có một chiếc khăn quấn ngang eo, thật muốn cắn lưỡi mà từ sát.

Nó hiện tại đã cực kì hối hận, người ta nói “gừng càng già càng cay” thật có lỗi khi đã không tin tưởng những bậc tiền bối đi trước, lẽ ra nó không nên cá cược với tên ác ma kia. Gì chứ? Không thích treo tượng Chúa nên bắt nó thay sao? Cái lý lẽ gì vậy?

Mà tệ nhất là phải giống không thiếu thứ gì, nó gào thét chửi rủa tên ác ma kia hàng nghìn hàng vạn lần, cứ chờ đấy, thù này không báo nó không phải họ Shim.

~Bắt đầu đi nào!

Jae Joong sốt ruột nhắc nhở Yoochun. Anh sực tỉnh, ái ngại quay đầu đi, ngón tay có hơi run run, quả nhiên bản chất vẫn không thể thay đổi. Jae Joong mãi mãi vẫn là Jae Joong, ác ma thì làm sao mà thánh thiện được cơ chứ.

-E hèm!! Ngày hôm nay, tôi sẽ làm chứng cho tình yêu của hai người. Yunho anh có…

~Này! Phải hỏi ta trước chứ? Trên ti vi không phải luôn hỏi chú rể trước sao?_Jae Joong không hài lòng nhíu mày.

Yoochun ngơ ngác, kia không phải Junsu nói là hỏi Yunho trước ư? Là thế nào nhỉ?

-Không sao! Yoochun, hỏi Jae Joong đi!_Yunho mỉm cười, nhẹ giọng nói.

-À được! Vậy Jae Joong cậu có đồng ý sống bên cạnh Yunho trọn đời trọn kiếp, mãi mãi không chia cách dù có bất kì chuyện gì xảy ra không?_Anh trịnh trọng tuyên bố.

~Đồng ý! Hoàn toàn đồng ý!_Jae Joong gật đầu thật mạnh.

-Vậy còn anh, Yunho?

-Tôi đồng ý!_Hắn nhẹ gật đầu.

-Được, có ai phản đối sự tác hợp này không?_Yoochun mỉm cười nhìn mọi người.

BÙM!!!

Một bụi cây đột nhiên bùng cháy, tất cả trợn trắng mắt nhìn từng đóa hoa tan nát rơi xuống. Yoochun đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, dường như anh đã nói sai cái gì sao?

~Phản đối? Có ư?_Jae Joong nheo mắt, nguy hiểm nhìn mọi người.

Tất cả vội vàng kịch liệt lắc đầu, không có, hoàn toàn không có ai phản đối.

-Vậy…vậy ta tuyên bố hai người chính thức là vợ chồng!_Yoochun vuốt mồ hôi trên trán, đám cưới gì mà căng thẳng quá mức như này chứ.

BỐP!!! BỐP!!!

Nhìn thấy cái liếc mắt của Jae Joong, tất cả đồng loạt ra sức vỗ tay, ngay cả pho tượng Minho cũng không dám chậm trễ.

~Ta cưới được ngươi rồi! Yunho!!!

Jae Joong vui vẻ nhảy lên ôm lấy cổ hắn, Yunho dịu dàng đỡ lấy cậu. Lại nói sai nữa rồi, tối nay nhất định phải phạt.

-Anh yêu em!

Hôn nhẹ lên môi cậu một cái, hắn dịu dàng nói.

~Em biết!

Sau tất cả những gì đã trải qua, cuối cùng Jae Joong cũng đã hiểu thế nào được gọi là yêu, thế nào được gọi là hạnh phúc tới tân tim gan, nụ cười nở mãi không thể dứt. Có thể được ở bên cạnh người mình yếu, cùng nhau trải qua hết thảy mọi thứ , đây chính là ước nguyện viên mãn nhất. Rút cục, cậu đã không còn cô độc một mình trong cuộc sống vĩnh hằng này nữa rồi.

Em yêu anh!

Yunho!

….

Cuối ngày, tiết mục quan trọng nhất và đáng mong đợi nhất:

-Jae Joong mau cơi đồ ra nào! Em không phải bị say rượu chứ?

Yunho khó hiểu nhìn cậu nằm rũ trên giường, Vankyl cũng bị say rượu? Cái này hình như chưa nghe qua.

~Yun à~~

Cậu nằm trên giường, ngước đôi mắt ướt át nhìn hắn. Hai gò má trắng mịn ửng hồng, thỉnh thoảng cậu lại cắn nhẹ lên hai làn môi đỏ mọng, cổ áo trễ nải, xộc xệch làm lộ ra cần cổ mềm mại quyến rũ.

Yunho nuốt nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nóng quá, hạ thân cũng bắt đầu không ổn. Khoan đã, hình như cơ thể hắn có gì đó khác thường…sao hắn cảm thấy dường như lý trí mình đang bị cơn khao khát kì quái nào đó nuốt lấy. Cảm giác này không giống ngày thường, rõ ràng là…

~Em mệt quá!

Jae Joong cũng không ổn tý nào, cậu cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, tứ chi vô lực, đầu óc mơ hồ. Đây là tác dụng của rượu ư? Không đúng, rượu không có tác dụng với Vankyl mà.

-Không ổn rồi!_Hắn giật mạnh carvat, cảm thấy rõ sự thay đổi trong cơ thể, lần này có muốn cũng không thể nhẫn nhịn. Nhìn lại vợ bé nhỏ đang nằm trên giường với tư thế hết sức khêu gợi, hắn thầm cảm thán “động phòng thôi”

….

1 giờ trước:

-Hà!! Hà!! Hà!!

-Changmin! Em cười…sao đáng sợ quá!_Kibum tự giác nhích xa ra một chút, lo lắng nhìn vẻ mặt của người bên cạnh.

-Quân tử có thù tất báo! Tưởng là Vankyl thì tôi không trị được anh sao? Lấy độc trị độc, đây cũng là các cụ ngày xưa để lại. Để xem ngày mai anh như thế nào xuống giường!

HAHAHAHAHAHA!!!

Tiếng cười ma quỷ vang lên, Kibum sợ hãi ôm lấy cái cột bên cạnh, nước mắt chảy hai hàng, thật quá đáng sợ!! T.T

…..

Trong khi đó, quả nhiên Jae Joong đã bị hạ gục:

~A…đừng…Yunho!!!

Jae Joong ngửa cổ thở dốc, hai cánh tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, cực kì yếu đuối mà lắc đầu kháng cự.

Yunho ôm lấy tấm thân trần trụi của cậu, để Jae Joong trong tư thế quỳ đặt ngồi trên chân mình, mạnh mẽ xuyên thẳng dục vọng nóng bỏng vào bên trong cúc huyết mềm mại, ẩm ướt. Hắn như muốn điên lên với ham muốn xâm chiếm lấy cậu, muốn có Jae Joong, cảm giác tưởng chừng như không bao giờ có thể đủ.

~A..ha!! Đừng.. đừng cắn!

Jae Joong chật vật muốn đẩy đầu Yunho ra khỏi ngực mình nhưng hai cánh tay hắn giữ chặt lấy lưng cậu, không cho phép di chuyển. Khoái cảm rạo rực lấn át lý trí, Jae Joong mơ hồ rên rỉ từng tiếng đứt quãng, ánh mắt đẫm nước mơ hồ ngước nhìn trần nhà cao vời vợi.

Hắn mút lấy điểm nổi trên ngực cậu, điểm hồng mềm mại phấn nộn có mút mát bao nhiêu cũng không đủ thỏa mãn. Rải trên ngực Jae Joong vô số những dấu hôn đỏ rực, hắn không để tay mình rảnh rỗi, lần xuống vuốt ve sống lưng gợi cảm cùng bờ mông căng tròn của cậu. Làn da của Jae Joong mịn màng và vô cùng mềm mại, hắn siết lấy vòng eo của cậu, thít chặt lấy nơi giao hợp , mạnh mẽ đâm vào một lần nữa.

Jae Joong chìm đắm trong đau đớn cùng khoái cảm như thủy triều trào dâng, mơ màng rên rỉ, ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn, cậu cũng muốn, muốn có nữa.

Hắn xoay người đặt Jae Joong xuống dưới thân, kịch liệt ra vào, Jae Joong nhẫn nhịn nắm lấy gối đầu, chật vật thở dốc. Hắn cầm hai cánh chân thon dài của cậu, ép tới trước ngực, mở rộng lối vào cho mình, một lần nữa tiếp tục ma sát.

-Jae…anh…yêu..em!

Hắn xoay mặt Jae Joong lại đối mặt với mình, bá đạo chiếm lấy bờ môi sưng đỏ. Jae Joong ôm lấy cổ hắn cùng nhau môi lưỡi giao triền. Nụ hôn mãnh liệt và đầy dữ dội, bên khóe miệng của cậu từng dải nước bọt chảy dài xuống, ướt át và đầy mị hoặc. Từng tiếng thở dốc nặng nề, tiếng cơ thể ma sát, va chạm, tất cả đều ngập tràn mùi vị của dục vọng quyến rũ. Hai người đắm chìm, dung hòa làm một, gắt gao không tách rời.

~A…Yun à! Chậm…mạnh quá!

Jae Joong mơ hồ rên rỉ, cảm giác nơi cúc huyệt bị chèn ép mạnh mẽ tưởng chừng muốn xé rách tới nơi. Cậu cố gắng nương theo từng nhịp đẩy mạnh mẽ, kiếm tìm một sự thoải mái. Nhưng nơi giao hợp nóng tới cực điểm, cậu nhìn không được, từng nếp nhăn ở sâu bên trong trở nên mẫn cảm, co rút, ôm chặt lấy dục vọng to lớn của hắn, Yunho khẽ nhíu mày, kìm không được mà phóng ra bên trong người Jae Joong. Cậu kêu lên một tiếng, run rẩy ôm chặt lấy hắn, cảm nhận sự nóng bỏng tuôn trào trong cơ thể.

….

-Yoochun à!

-Chuyện gì?_Anh nghiêng đầu nhìn người đang dựa vào vai mình, dịu dàng khẽ hỏi.

-Vankyl có làm đám cưới không?_Junsu chớp mắt nhìn, khóe miệng xinh đẹp chạm nhẹ lên má anh.

-Không có, chỉ có tiệc đêm mà thôi!

Yoochun vui vẻ, thỏa mãn ôm lấy Junsu, cực kì cao hứng tiếp tục hóng gió.

-Em cũng muốn!

Junsu dụi dụi mặt vào cổ anh, làm nũng một cách đáng yêu.

-Em cũng muốn cưới ư? Vậy trở về Blood Hell chúng ta sẽ tổ chức!_Yoochun cười sung sướng, chuyển tay ôm lấy toàn bộ cơ thể mềm mại của cậu vào lòng.

-Tổ chức giống như ở Blood Hell vẫn thường làm ý!_Cậu ôm lấy cổ anh, chu miệng đề nghị.

-Đồng ý! Đồng ý!_Yoochun gật đầu vô điều kiện.

-Em yêu anh!

-Anh cũng vậy!

Trăng thanh gió mát, bầu trời đêm hôm nay thật đẹp, lấp lánh tựa như một dải lụa hắc sắc đính đầy kim sa. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, hàng cây rì rào theo gió, âm thanh mềm mại thanh khiết như ru ngủ lòng người. Nơi này thật là yên bình và thoải mái!

….

Trong phòng tắm xa hoa, từng mảnh khói trắng mờ ảo bốc lên, hơi nước ẩm ướt bao trùm khắp nơi, đâu đó vang vọng lại những tiếng rên rỉ thật êm tai và kích thích.

-Jae Joong! Một lần nữa!_Hắn đặt cậu nằm trên thành bể tắm, từ dưới nước trèo lên, áp cậu dưới thân mình một lần nữa.

~Ư… ưm!!

Jae Joong nhăn mày khó chịu khi cảm giác lại một lần nữa bị xâm nhập. Cúc huyệt mềm mại vì bị yêu thương quá nhiều mà trở nên đau rát cùng mẫn cảm dị thường, trong không gian mộng ảo, cậu mơ hồ mở mắt, lắc đầu muốn giãy ra.

-Ngoan! Chỉ một lần nữa thôi!

Hắn đè cậu nằm lại, thích thú liếm mút vành tai mềm mại của Jae Joong, bàn tay ma quỷ vươn xuống dưới, nắm lấy dục vọng mềm nhũn của cậu. Đêm nay, Jae Joong cũng ra rất nhiều rồi nha!

~Không…đừng…không muốn nữa!

Jae Joong lắc đầu xin tha, thực sự cậu không ra được nữa, khó chịu lắm mà. Hắn nhân từ buông tha, vuốt ve đùi trong trắng mịn, kéo hai cánh chân thon dài đặt lên vai, Yunho khí thế bừng bừng tiếp tục ma sát, bên dưới hoạt động không ngừng nghỉ, bên trên hắn cầm lấy bàn chân nhỏ của Jae Joong, nhẹ nhàng liếm lên rồi lại hôn xuống. Cậu thở dốc nặng nề, cảm giác đầu óc một mảnh hỗn độn, không chịu được mà rơi vào giấc ngủ sâu.

-Chậc! Mình có làm quá không nhỉ?

Yunho ngồi trong bể tắm, xót xa nhìn người đang ngủ sâu trong lòng mình. Jae Joong an ổn ngủ say, cơ thể mềm mại vô lực, đầu dựa vào vai hắn, gương mặt ửng hồng vô cùng xinh đẹp. Hắn ôm lấy cậu, nhẹ nhàng tẩy rửa, chốcc hốc không nhịn được lại cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng sưng tấy kia. Hi vọng sau đêm nay hắn sẽ không bị cấm túc, cũng đâu phải lỗi của hắn, là do cậu chọc vào con quỷ ranh ma Changmin kia thôi. Aishhhh!!! Thật là…!

-Anh yêu em! Và…anh sẽ bảo vệ em mãi mãi!

Jae Joong à!

 

END EXTRA

Đại công cáo thành * lăn quay ra đất, sùi bọt mép*

52 responses to “NightMare_Extra

  1. Chỉ nói 1 câu trước khi đi bệnh viện tiếp máu !!
    Nóng đến 100độ rồi Ki ơi !!
    Cực thích extra này của ki
    Cảm ơn Ki rất rất nhiều khi đã cho ra lò fic này !!
    Vất vả rồi ^^!

  2. Ta đc tem *tung hoa*
    Cả extra thích nhất đoạn đi công viên :D. Cảnh đám cưới cũng rất “hoành tráng” (trong vài chục cái dấu nháy nháy =)))
    Jaejae h biết làm nũng rùi nha. Chưa cần biết phần 2 của NM ntn nhưng đoạn đầu chắc vẫn sẽ ngọt ngào à nha 😀
    Mong chờ p2 😀

    “Đại công cáo thành * lăn quay ra đất, sùi bọt mép*”
    Chúc au đã “đại công cáo thành” nha :))

  3. cấp cứu mau kiki tỉnh tỉnh *tát tát má*
    haizzz thật thỏa mãn ah
    ít H kinh khủng cơ
    cái extra này ấn tượng ghê á
    minie tội quá nhưng mắc cười chết mất
    ss kiki 5ting
    love u

  4. oaaaaa, extra siêu pink nha ~~~ e bấn e bấn ~~~
    xưng anh-em cơ đấy :))) mà yêu cầu ss mô tả cái đoạn-cần-tả dài + kĩ thêm xíu nữa =))))))
    phần 2, không biết sẽ ra sao đây :)) mà trước mắt chuẩn bị ôm ficbook đã ~~~~ muaahahahaha

      • đọc 1 loạt comt r` loại quay về trả lời ss 😦
        phần 2 ngược sao 😦 tim e yêu, không chịu được xúc động mạnh đâu ss ơiiii :(((((
        mà kĩ nữa có sao đâu ss =)) viết H cao cho nó máu :))

  5. -Anh yêu em!
    ~Em biết!
    ss bấn loạn cái đoạn này. Ngọt không thể tả.
    huhu đọc cái extra mà thỏa lòng mong ước. Sau tất cả cuối cùng họ cũng tìm được hạnh phúc.
    Phần 2 lại ngược nữa ah. nhưng mà ngược ít ít thui nhé. Đừng ngược nhiều tội nghiệp ss.huhu

  6. Ki oi la Ki. * nhay tung tung * ki am sat em nha . mat mau qua oy nha . dam lam vay bamn dau oc tong sang caua e nha. Enm th xong 2 mon oy . chac tai mong doc fic cua aki qua nen thi tot lam ki ak. ma em van con nhieu mau lam co ai can o ak. hahahaha. ki cu tiep tuc phat huy de chieu dai cac reader nhja . yeu ki nhinhiu. e di hoc bai de chieu thi tiep day o comment nua. chuc em thi tot nha.

  7. *dậm chân* oaa lại bị cắt comt rồi hichic. em type lại nhá ss.
    hâm mộ ss quá. em xin lỗi vì đọc xong hết mới com một thể. fic ss viết cực hay và hấp dẫn lun. em đặc biệt kết cái extra đó hihi, ai cũng ngô ngố, dễ thương, cưng ko chịu đc >._< Shim thiếu gia quả là ko nên động vào hihi quá nguy hiểm.

      • That ben page fanfic YJ,YS, Minfood gioi thieu thi phai ==* ko nho chinh xac nua. Ki viet fic hay qua, nhu nha van chuyen nghiep ay, nguong mo qua ❤ Ma cai co trang ma ca Rong ay, Ki co dinh post extra len day hem? Hong extra.

      • Có, sau khi hết ord Ki sẽ up extra ^^
        Ko dám.nhận vik hay chỉ là Ki có trí tưởng tượng phong phú thôi

Gửi phản hồi cho Tiểu Ki Hủy trả lời